Tủi nhục khi chấp nhận yêu người có vợ
Đang đi chơi anh có thể vội vàng bỏ về vì vợ gọi. Nhậu say về, anh điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, nếu tắt máy anh sẽ la mắng. Ngược lại tôi không thể gọi cho anh những lúc cần.
Tôi xuất thân từ con nhà nghèo, ba mẹ cố gắng cho ăn học đến nơi đến chốn. Giờ đây tôi làm trong cơ quan nhà nước, có thể nói nhiều người mơ ước. Trong hôn nhân tôi đổ vỡ một lần vì không tìm hiểu kỹ, cuộc chia tay này tôi không hối hận, vì cái gì mau đến rồi cũng mau đi mà.
Sau lần đổ vỡ, đương nhiên tôi rút kinh nghiệm cho mình, biết lo cho bản thân, biết tìm hiểu cách sống ở đời, có lẽ vì thế mà ai cũng cho tôi là người được nhiều đàn ông quan tâm. Trong một lần tình cờ gặp anh, cũng chẳng có gì hấp dẫn tôi, vì anh đã có gia đình, điều tôi luôn tự nhủ phải tránh xa, nhưng chơi chung với nhóm bạn, nên sự gặp gỡ thường xuyên xảy ra.
Một lần, do bị đau bụng nặng tôi phải nhập viện, gia đình neo đơn, chẳng ai nuôi, một thân một mình trong bệnh viện, ai nuôi bệnh cũng thương cảm cho tôi. Trong lúc đó anh đến hàng ngày và động viên, là phụ nữ ai mà không có cảm xúc, yếu lòng, điều gì đến sẽ đến, tôi đã yêu anh.
Tưởng yêu người có vợ sẽ được quan tâm chăm sóc hơn những lúc bình thường, nhưng đó là quan điểm hoàn toàn sai lầm đối với trường hợp của tôi. Yêu anh, tôi phải chấp nhận tất cả, đi chơi anh có thể vội vàng bỏ về vì vợ gọi. Anh cũng chẳng bao giờ dám dắt tôi công khai với bạn bè, dù đó cũng là bạn của tôi. Nhậu say về, anh điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, nếu tắt máy anh sẽ la mắng. Ngược lại tôi không thể gọi cho anh những lúc cần.
Tôi phải ôm gối chiếc từng đêm, để cho giọt nước mắt cứ tuôn trào. Đi đâu xa, tôi luôn dành một phần quà cho anh, nhưng trái lại anh chưa bao giờ mua cho tôi một thứ gì gọi là quà. Yêu anh, tôi chấp nhận mang tiếng cướp chồng, ngược lại chẳng được gì. Anh đi nhậu say tiếp tục vào bia ôm, tôi sợ anh xỉn, đứng ngoài trời mưa chờ, vậy mà anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Anh say, tôi lặng lẽ theo về đến cổng nhà cho yên tâm, rồi xe bị hết xăng, điện thoại hết pin, trong túi không có tiền, tôi chỉ kịp nhắn cho anh báo tin nhưng anh vẫn mặc kệ tôi giữa trời khuya. Cố gắng về đến nhà, nước mưa và nước mắt hòa và nhau, tôi không còn hiểu mình là ai nữa, không còn là tôi, một người biết tự lực vươn lên trong cuộc sống.
Theo vnexpress.